[Phiên ngoại 2] Tình nhân cũ

*Chim bay tán tác*

 

Chính ta, lần đầu tiên chính thức máy mó Edit làm càn vớ ngay cái phiên ngoại nhà người…toàn H là H

 

Có gì không phải mong mọi người bỏ quá cho

Her yêu, nàng có thất vọng + phẫn nộ cũng đừng oánh ta!~~~~~

 

Thật sự đã vận hết công phu chém gió + bịa đặt vào cái này….= =||||

 

Có vài chỗ ta chả hiểu gì nên đành phang bừa. Cũng còn chưa đọc lại nữa, lỗi type hay có chỗ nào không ổn mọi người cứ com mần góp ý, ta sẽ sửa khi có thể.

 

*mặt đỏ tim đập*

 

Ta thực đã suýt ngất trên giàn quất vì đôi bạn trong này *chỉ chỉ*

 

Cái tóm tắt Tình nhân cũ dễ không làm ngay được, ta muốn để dành viết hẳn một cái Intro hoành tráng khi rảnh rỗi cơ

 

Mọi người sang bên nhà Her đọc trọn bộ nhé. Nàng ấy ko Ed H nên drop cái phiên ngoại 2…. Ta vác về làm…đọc mấy cái chương Her làm…..thấy thực hổ thẹn ah~~~

 

Haiz~~~

 

[ lần ngoại chi thuần túy cấp điểm thịt ăn, khả không nhìn = =|||]

 

Phiên ngoại: Quên đi quá khứ

 

Bất tri bất giác trong lúc đó, Trịnh Duẫn Hạo thử việc cũng đã qua hơn hai tháng.

 

Ở cùng Tại Trung tiêu tan hiềm khích không bao lâu, cậu liền lại giống như lúc trước mới vừa trở lại Hàn Quốc. Lỉnh kỉnh  một đống hành lý, ngồi trước cửa nhà Tại Trung, chờ anh về.

 

Cuộc sống ở chung, cứ như vậy lại một lần nữa tiến hành .

 

Kim Tại Trung gần đây có cảm giác thật đau đầu, anh phát hiện mình giống như càng ngày càng không thể cự tuyệt yêu cầu của Trịnh Duẫn Hạo. Mặc kệ là ở trong phòng làm việc bốc đồng ôm một cái, vẫn là về đến nhà làm nũng, phải một cái hôn nhẹ. Anh đều luôn không tự chủ được đáp ứng cậu.

 

Những tình huống như vậy xảy ra, anh hẳn đã có thể thấy chính mình bị Trịnh Duẫn Hạo ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn.

 

Ai~. . . . . . . . . . . .

 

Kim Tại Trung một tay nâng cằm, ở trong phòng thở dài . Hoàn toàn tập trung suy nghĩ, không hề cảm thấy đằng sau có người tới gần. Một thoáng thất thần, đã bị Trịnh Duẫn Hạo bên người hung hăng ôm lấy.

 

Kinh hoảng hô lên một tiếng, lúc sau, lại không nói gì rũ xuống hai tay “Đủ rồi, thả tôi xuống.”

 

“Không ~” Trịnh Duẫn Hạo quơ quơ đầu, “Ôm một chút thôi ~”

 

“Cậu là con nít sao? Tôi không phải mẹ cậu! Mau buông tay!”

 

Trịnh Duẫn Hạo cười cười, đem môi dán tại cổ của anh. Ôn nhu điểm, quyến luyến mùi hương trên cơ thể anh

“Thật là thơm.”

 

Tại Trung đột nhiên dừng động tác, nghiêng đầu tùy ý phó mặc Trịnh Duẫn Hạo vùi đầu thưởng thức hương vị trên người mình, mỗi cánh hoa cậu để lại trên da thịt , làm cho anh nhất thời cảm thấy một loại cảm giác quái dị.

 

“Học trưởng ~ anh biết không?”

 

“Ân?”

 

Trịnh Duẫn Hạo hơi hơi ngẩng đầu, làm cho môi mình vừa vặn dán lên tai Tại Trung, dùng giọng điệu cực độ hấp dẫn, trầm thấp nhẹ nhàng nói, thổi ra hơi thở quyến luyến bên tai đối phương, có chút ngứa ngáy  “Mười giờ đêm nay, là thời điểm thích hợp nhất a~.”

 

“Cái….. cái gì mà thời gian tốt nhất?” Tại Trung cảm thấy thực muốn né tránh, lại bị ôm chặt, không thể giãy dụa. Ngay cả lời Trịnh Duẫn Hạo nói, cũng  không rõ là cậu có ý gì.

 

Trịnh Duẫn Hạo ý xấu đích cười “Làm….chuyện……yêu…… a. . . . . .”

 

——!

 

Đôi mắt thoáng chớp, không thể hỏi rõ vấn đề. Kim Tại Trung ngây ngốc, ngơ ngẩn cả người, nhìn phía trước cách mình không xa là giường ngủ. Anh đột nhiên sợ hãi nuốt khan.

 

Anh, anh cũng không nghĩ tới vấn đề này. Mặc kệ là đã làm trước đây rồi, vẫn là như lần đầu tiên. Hôm đó say đến mụ người loạn cả trí nhớ, thế nào mà như cũ khắc sâu ở trong đầu anh, lái đi không được.

 

Anh cười gượng “A, ha hả. . . . . . Này, như vậy . . . . . .” Ngón tay chậm rãi cầm lấy bàn tay Trịnh Duẫn Hạo, lén lút gỡ ngón tay của cậu ra, muốn rời đi. Lại bị Trịnh Duẫn Hạo nắm chặt.

 

“Học trưởng, chúng ta… ” đưa anh xoay người nhất loạt ôm mặt quay về phía mình, mau chóng đi đến bên giường. Ấn  bả vai của anh xuống, nháy mắt đã đặt con người còn ngây ngẩn kia ở trên giường  “Đến làm đi.”

 

Kim Tại Trung khẩn trương mở to hai mắt nhìn. Biểu tình trên mặt cũng không biết nên dùng cái gì để hình dung , kích động? Hay là là sợ hãi? Ở trong mắt Trịnh Duẫn Hạo, lại có chút buồn cười.

 

“Không nói lời nào? Chính là không phản đối a~? Nguyên lai, học trưởng cũng muốn theo tôi làm a. . . . . .” Cậu cảm khái  nói một câu. ( = =|||| )

 

Cúi đầu hạ, nháy mắt bắt lấy đôi môi đỏ mọng kia. Kim Tại Trung vừa mới muốn phản bác, lại bất đắc dĩ bị người kia hung hăng che lại  môi.

 

Người này! Thật sự, không thể dung túng chuyện xấu xa!

Kim Tại Trung ở trong lòng nghĩ, hai tay bị Trịnh Duẫn Hạo nắm cổ tay đặt ở hai bên đầu, không thể nhúc nhích. Cậu nghĩ muốn bỏ qua một  khe hở, cho anh cơ hội cũng nói chuyện cũng tốt a. Chính là Trịnh Duẫn Hạo khí lực tựa như bàn thạch, cường ngạnh khiến anh khó chịu.

 

“Ngô. . . . . . ! ! Ngô ngô ngô! !” Buông ra! Để tôi nói! !

 

Kim Tại Trung gần chết liền nói nhanh, không cho Trịnh Duẫn Hạo có khả năng thừa dịp lấn tới. Duẫn Hạo cũng không sốt ruột, vươn đầu lưỡi không ngừng liếm lên cánh hoa kia. Cảm giác ướt át làm cho Tại Trung có chút khó nhịn, tuy nhiên lại cho anh có cơ hội nói chuyện . Nhưng nếu như anh mở miệng, cơ hội kia tuyệt đối sẽ chẳng là của mình, mà lại khiến Trịnh Duẫn Hạo càng thêm lộng hành lấn tới.

 

Trịnh Duẫn Hạo bất đắc dĩ cười cười “Học trưởng ~ hé miệng thôi ~”

 

“Cậui! Cậu mau buông!”

 

“Vì sao?”

 

“Vì sao? !” Kim Tại Trung thiếu chút nữa té xỉu, “Bởi vì, bởi vì tôi. . . . . . Tôi không nghĩ với cậu làm cái sự này a. . . . . .” Lời nói sau, thanh âm càng ngày càng nhỏ, giống như chột dạ.

 

Trịnh Duẫn Hạo lập tức lộ ra một bộ dạng thực ủy khuất, thực thương tâm, cọ má vào cái miệng nhỏ nhắn “Học trưởng. . . . . .”

 

A a. Nguy rồi nguy rồi, lại bắt đầu mềm lòng ! Kim Tại Trung a Kim Tại Trung! Ngươi thật sự không bình thường  a. . . . . .

 

Thấy cậu bày ra một bộ dạng khổ sở , Kim Tại Trung đang kiên định cũng mềm lòng. Anh cũng không biết mình suy nghĩ sự tình gì, nhưng trên thực tế anh cũng thật sự không nghĩ tới chuyện cùng với Trịnh Duẫn Hạo làm. . . . . . Làm cái chuyện này  a. . . . . .

 

Trịnh Duẫn Hạo biết Kim Tại Trung bắt đầu dao động , vì thế thêm chừng mã lực, hai mắt lóe sáng, cố gắng nhỏ ra vài giọt nước. Thật đúng là ủy khuất. . . . . .

 

“Cậu, cậu đừng như vậy. . . . . .” Tại Trung có chút buồn bực.

 

“Chính là, tôi thật sự rất muốn muốn học trưởng a. Anh không muốn tôi sao?”

 

Anh nói muốn, tôi lập tức với anh làm!

 

“. . . . . . . . . . . . Cũng, cũng không phải rồi.”

 

Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục trưng ra cái bộ dáng thương tâm, ghé vào người anh. Đôi môi  vô tình chạm lên cổ anh “Vậy theo tôi làm thôi ~~”

 

Kim Tại Trung không nói, anh biết rõ, nếu như lúc nãy mình mở miệng, cũng không biết chính mình sẽ nói ra những thứ gì. Nói không chừng liền như vậy khiến cho Trịnh Duẫn Hạo làm tới . Nhưng trên thực tế, anh nói hay là không, kết quả, đều giống nhau.

 

“A…. Kim Tại Trung cả kinh la một tiếng, nguyên lai là Trịnh Duẫn Hạo trực tiếp đưa tay sờ ngực anh, nhẹ nhàng mà xoa.

Anh sốt ruột đích đưa tay ấn lên bờ vai của cậu, muốn đem cậu đẩy ra, toàn thân bất đắc dĩ bị Trịnh Duẫn Hạo đè nặng, anh kinh người nhận ra khí lực mình không thể so với Duẫn Hạo.

 

“Tôi là thật sự rất muốn muốn học trưởng a. . . . . .” Một bên ghé vào lỗ tai anh nói xong, một bên dùng kỹ xảo chạm nhẹ vào tiểu khố bên dưới.

 

“Cậu! Đừng, đừng như vậy, ân. . . . . .” Lại là một cái đảo mắt, Trịnh Duẫn Hạo ngẩng đầu hôn anh. Lúc này đây phi thường thuận lợi đã đem đầu lưỡi tiến vào.

 

Không nói hai lời, cuốn lấy đầu lưỡi Kim Tại Trung, chủ động quấn quanh, quyến luyến đầy xúc cảm. Miệng không ngừng bị hút lấy, Tại Trung không thể nói chuyện, ngay cả thanh âm than nhẹ cũng chỉ có thể theo hơi thở truyền ra.

 

Đây là cảm giác gì?

 

Ân. . . . . . Toàn thân, nóng bừng…. Không tự chủ .

 

Đôi môi cánh hoa dính ướt một mảnh, thập phần xinh đẹp, đã chẳng thể phân không rõ đâu là nước miếng do mình để lại, đâu là của Duẫn Hạo . Kìm lòng không đặng, Kim Tại Trung chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu đáp lại cậu.

 

Quả nhiên, chỉ hôn cũng đủ làm cho Kim Tại Trung rất nhanh rơi vào dục vọng. Trịnh Duẫn Hạo híp mắt cười, đôi tay cũng không nhàn rỗi. Kéo tiểu khố của anh, đưa tay luồn vào, tiểu chủ có phản ứng đã bắt đầu ngóc lên.

 

“Ân. . . . . . Ngô ân. . . . . . Ân. . . . . .” chuyển động cao thấp khiến Tại Trung có chút khó nhịn, trong động tác là ôn nhu kia vẫn ẩn chứa sự thô bạo. Chỉ cảm thấy làm cho anh thoải mái lại có chút thống khổ.

 

Ngón tay chạm tới đỉnh, lực đạo vừa đủ, tốc độ ôn nhu cũng đủ để cho Kim Tại Trung điên cuồng. Môi chậm rãi theo miệng anh hôn xuống, theo đường cong ở cổ liếm  một chút.

 

Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên buông dị vật nóng hổi kia ra, Kim Tại Trung có chút bất mãn trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt kia, mười phần mềm mại đáng yêu.

 

Duẫn Hạo cười yếu ớt “Đừng nóng vội, sẽ làm anh thoải mái mà.”

 

Thuận lợi đem quần áo cởi bỏ, đem ngoại khố kéo xuống, vất ra khỏi giường. Thân thể anh lại một lần nữa gục xuống, ghé vào trước ngực anh, cậu hưởng dụng điểm đỏ mê người, không ngừng liếm hút, làm cho nó ẩm ướt có chút bóng lên.

 

“Ngô ân. . . . . .” Kim Tại Trung kêu rên  một tiếng, anh cắn môi dưới, nghĩ muốn che dấu  loại tra tấn khoái cảm này.

 

Đầu lưỡi nhẹ nhàng hưởng thụ, cậu thậm chí có thể cảm giác được hai điểm hồng kia nhè nhẹ run rẩy. Hai tay lôi kéo Tại Trung, đem hai chân anh hơi nâng lên, thuận thế bỏ đi quần lót. Điều này, Kim Tại Trung thật sự liền giống như cá nằm trên thớt, nằm đợi anh tiểu ngư mần thịt.

 

“Dưới…. phía dưới a. . . . . . Ân. . . . . .” Anh oán giận nhìn Trịnh Duẫn Hạo liên tục khiêu khích rồi như chêu tức xem nhẹ thân dưới đã mất tự chủ kia. Hạ thân cao ngất, nóng rực, có chút run run. Phần đỉnh ướt át đã chảy ra vài giọt chất lỏng.

 

Trịnh Duẫn Hạo thuận theo phản xạ chạm vào nó, nhưng động tác ngược lại càng thêm chậm, làm cho người anh cảm thấy như bị tra tấn. Kim Tại Trung bất mãn vặn vẹo  thân thể “Cậu! . . . . . .”

 

Trịnh Duẫn Hạo cười tà, thanh âm trầm thấp vang lên “Học trưởng. . . . . . Thích không?” Đầu ngón tay ở đỉnh xoay tròn , có chút chạm vào dịch thể kiaâtọ nên một sợi chỉ bạc. Học trưởng Kim trông thấy hình ảnh như vậy, nhất thời xấu hổ đến đỏ mặt.

 

“Cậu!”  Đáng giận! Rõ ràng anh không nghĩ đến bản thân mình bị cậu trêu đùa, nhất thời cảm giác chính mình mới là người cầu Trịnh Duẫn Hạo ái ân. “Đừng như vậy. . . . . .”

 

“Đừng như thế nào a? Học trưởng? . . . . . .”

 

Nếu hiện tại anh còn có sức lực mà nói, anh tuyệt đối sẽ một quyền thượng vô mặt Trịnh Duẫn Hạo. Vấn đề là, = =||| anh toàn thân mềm yếu chẳng khác gì khối thạch cao còn nhũn..

 

“Cậu, có thể hay không đừng hô to tiếng học trưởng a. . . . . .”

 

Tại thời điểm này, nghe thấy Trịnh Duẫn Hạo gọi mình một tiếng học trưởng, hai tiếng cũng học trưởng, anh đột nhiên có chút cảm giác tội ác trào lên. Đáng giận chính là, loại ác cảm này lại khiến anh có một cảm giác đặc biệt.

 

Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục trấn an đưa tay chạm vào hạ thân nóng hổi kia, động tác so với trước cũng nhanh hơn một chút, nhìn nó xinh đẹp nhuốm sắc hồng, cảm giác ở trong tay ngày càng cứng.

 

“Không gọi anh học trưởng? Vậy gọi là gì a? Tại Trung? Vẫn là. . . . . . Tại Trung học trưởng?” Nói xong, thuận tiện liếm lên điểm đỏ trước ngực.

 

“Ngô a. . . . . .”

 

Kim Tại Trung còn không kịp trả lời, liền cảm thấy hai chân bị tách ra nâng lên, đặt tại hai bên bắp đùi của cậu.

 

Tại Trung ngây thơ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trịnh Duẫn Hạo cởi bỏ áo, rút ra dây lưng, li khai khoá quần, đưa chính dị vật nóng như lửa kia ra.

 

Kim Tại Trung trừng lớn ánh mắt nhìn cậu, hạ thân kia ở tình huống này cùng chính mình giống nhau, nóng đến kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn, tìm không thấy lời lẽ gì có thể miêu tả tâm tình anh hiện tại. Anh khẩn trương  nuốt nuốt nước miếng.

 

Trịnh Duẫn Hạo bị vẻ mặt của anh khiến cho bật cười, nâng lên hai chân thon dài trắng ngần kia, ngón cái nhẹ nhàng chạm tới hậu huyệt.

 

Tại Trung mẫn cảm thoái lui “Cậu, cậu làm gì?. . . . . .”

 

Duẫn Hạo thuận lợi nằm ở trên người anh, môi lại một lần nữa càn quấy thân thể người kia, ngón tay tiếp tục xoa nắn cái đông nhỏ.

 

“Học trưởng, ngoan~ Bằng không lát nữa sẽ rất đau. . . . . .”

 

“Ngô. . . . . . Ừ. . . . . .” Trịnh Duẫn Hạo dùng đầu lưỡi ấm áp lưu lại một phiến xúc cảm ướt át trên người Tại Trung. Vô cùng chiếu cố hai điểm trước ngực , điểm ngực kia có chút cứng, thậm chí còn thấy hơi đau đớn. Hậu huyệt kia như bị tra tấn, anh khó chịu mấp máy môi.

 

Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu dùng ngón tay cái tiến vào. Thời điểm tiến vào cũng không khó, chính là cậu muốn Tại Trung cảm nhận, không thể quá nhanh, sợ anh kháng cự loại cảm giác này.

 

Thuận lợi đem ngón tay tiến vào sâu, liền cảm nhận bên trong hậu huyệt co rúm lại, thắt chặt lấy ngón tay kia.

 

Có chút cảm giác trướng đau, Tại Trung không thoải mái vặn vẹo vài cái, nhưng rất nhanh quen thuộc chuyển động của ngón tay cậu. Thậm chí bắt đầu cảm thấy có chút bất mãn, có chút ham muốn.

 

Trịnh Duẫn Hạo hôn lên môi anh, đầu lưỡi thâm nhập bắt chước động tác co rút khi tiến vào. Hai điểm nhạy cảm bị kích thích như vậy khiến Kim Tại Trung toàn thân mẫn cảm, dục vọng tức khắc muốn bùng nổ. Tay anh bất tri bất giác trong lúc đó, cũng ân cần xoa lên thân thể Duẫn Hạo.

 

Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên phát hiện mình giống như đã quên một  đồ vật gì đó, vì thế liền rút ngón tay, ghé vào trên giường dịch chuyển vài bước. Tại Trung khó hiểu nhìn, đã thấy cậu từ trong tủ treo quần áo lấy ra một thứ lọ kì quái.

 

“Là cái gì?”

 

Trịnh Duẫn Hạo mở ra che, từ bên trong lấy ra một chút, sau đó đem cái lọ bỏ sang một bên. Ngón tay lại một lần nữa chạm đến hậu huyệt Tại Trung, một trận lạnh lẽo dâng lên.

 

“Trơn tề a.”  ( Y_Y —à chính là KY a~ ) *đỏ mặt*

 

Kim Tại Trung nhíu mày “Vì sao trong phòng tôi lại có thứ!”

 

Trịnh Duẫn Hạo thoáng chốc sửng sốt.

 

Chết. . . . . . Không biết nên giải thích như thế nào. . . . . .

 

Cậu dừng một chút, sau đó liền rất nhanh che dấu biểu tình, cười tà “Học trưởng, hiện tại cũng không phải là thời điểm thảo luận vấn đề này a.”

 

Nói xong, hai ngón tay đồng thời tiến vào. Kim Tại Trung nhăn nhó than nhẹ”A. . . . . .”

 

Một bên mở rộng hạ thân, vừa nói “Học trưởng ~ nói cho anh một việc. . . . . .”

 

“Còn nhớ rõ hai năm trước không? Anh uống say rượu một lần. . . . . .”

 

Nói đến việc kia, Kim Tại Trung nộ khí sung thiên, vừa hưởng thụ cảm giác sau huyệt mang đến, vừa trừng mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

 

Trịnh Duẫn Hạo cười cười, tay lúc sau liền rút ra, dùng dung dịch kia bôi lên phân thân chính mình, để hạ thân ngay trước huyệt khẩu Kim Tại Trung. Ánh mắt khoá chặt tầm mắt của anh, thân thể dần hạ xuống, nằm trên anh trầm bổng bên tai nhẹ nhàng  nói rằng”Kỳ thật, lần kia. . . . . . Chúng ta không có làm nên cái sự gì a~. . . . . .”

 

Vừa dứt lời, Trịnh Duẫn Hạo liền một cái thẳng tiến đem dị vật thật sâu vùi vào trong huyệt khẩu.

 

“Ân a —— cậu, cậu nói cái gì —— a a, ân ha ——” Trịnh Duẫn Hạo vừa tiến vào liền bắt đầu co rúm, Tại Trung muốn nói nhưng thanh âm của anh đổi thập phần nghiêm trọng.

 

Anh choáng váng nghĩ đến, thực sự rất đau!!!!!. Trịnh Duẫn Hạo vừa tiến đến, cũng là mang đến một cỗ khoái cảm hung mãnh. Hạ thân trướng đau ngược lại làm cho anh có chút khát vọng. Anh không có biện pháp hỏi thêm về lời Trịnh Duẫn Hạo nói liền khẩn trương rụt lui.

 

Chuyển đông đột ngột làm cho Trịnh Duẫn Hạo cũng nhịn không được than nhẹ một tiếng đi ra. Khẽ nâng hông Kim Tại Trung lên, làm cho thắt lưng anh dựa sát vào chính mình. Hai tay ôm lấy thắt lưng sườn hai bên, đột ngột tiến vào nhanh không khống chế được.

 

Bởi vì Trịnh Duẫn Hạo vẫn còn mặc quần, khóa kéo kia ngẫu nhiên ma xát đến địa phương đáng xấu hổ kia, lại gây lên một cảm giác kỳ lạ

“Học, học trưởng. . . . . . ân. . . . . .” Duẫn Hạo kìm lòng không đặng gọi Tại Trung, cằm hơi ngẩng, thoả mãn nhắm chặt mi mắt lại.

 

“Ân —— ha ——” Tại Trung kiệt sức chẳng thể nhịn, trong miệng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ, nhưng hậu huyệt liên tục bị Trịnh Duẫn Hạo làm co rúm khiến cho anh có cảm giác ngày càng ham muốn, sự kiên định bị nhẫn tâm đánh nát, Tại Trung có chút không cam tâm than nhẹ, ngược lại càng làm cho Trịnh Duẫn Hạo mê luyến.

 

Trịnh Duẫn Hạo ôm lấy thắt lưng Tại Trung, đưa anh từ trên giường gắt gao siết chặt. Chính mình còn lại là ngồi hẳn lên , làm cho Tại Trung toạ trên người mình. Tư thế này khiến sự xâm nhập càng thêm sít sao.

 

Đột nhiên thay đổi  tư thế, Tại Trung cả kinh hai tay ôm lấy cổ Trịnh Duẫn Hạo.

 

Đây là lần đầu tiên anh cảm giác được loại khoái cảm trí mạng này, mày hơi hơi nhíu lại, đôi môi cánh hoa bị Trịnh Duẫn Hạo hấp thụ trở nên sưng đỏ, mở ra  cái miệng nhỏ thở ra  hơi thở quyến luyến phả lên mặt Trịnh Duẫn Hạo. Ánh mắt mê ly nhìn nhau. Dưới thân, vô tình nảy sinh va chạm. Thân thể vừa một chút đã nổi lên kích thích, Duẫn Hạo gầm nhẹ một tiếng.

 

Nhìn vẻ mặt Tại Trung mê loạn như vậy, Trịnh Duẫn Hạo động tác không khỏi nhanh hơn . Cậu tà mị cười, một tay ôm thắt lưng Tại Trung, một tay đỡ chiếc cổ thanh mảnh của anh, thu nhỏ  khoảng cách vốn đã chẳng xa hơn là bao của họ, tựa trán lên hỏi”Như vậy. . . . . . Thích không? . . . . . .”

 

Tại Trung cắn cắn môi dưới, không.

 

“Thích không? Học trưởng. . . . . .”

 

“Hỗn, hỗn đản. . . . . . ! Ân —— nói,  đừng nói nữa. . . . . . 嗬 ha —— đừng gọi  tôi học, học trưởng !”

 

“Chính là tôi thích như vậy kêu anh, Tại Trung. . . . . . Học trưởng. . . . . .” Thanh âm hình như có chút dịu dàng nỉ non , lại vừa vặn có thể làm cho Tại Trung nghe thấy rõ ràng.

 

Trịnh Duẫn Hạo phát hiện, mỗi lần nhất hô lên học trưởng hai chữ này, Tại Trung sẽ tự giác lui hậy huyệt một chút. Hành động này làm cho cậu phát điên.

 

“Học trưởng, ngài có thích niên đệ tôi không? . . . . . .”

 

“Hỗn đản, phi thường thích, cậu. . . . . . A a, cậu đừng. . . . . . A. . . . . . Chậm một chút a. . . . . .”

 

“Thật sự không vui sao?”

 

“Không.” Mạnh miệng trả lời, tự rước lấy kết quả là Trịnh Duẫn Hạo ra vào càng nhanh.”A a ——”

 

“Thích không?”

 

“. . . . . .”

 

Không trả lời? Cậu điên cuồng lao vào con người mị hoặc kia!

 

“Aha —— a —— ngô ân, đừng, a a —thích, là thích a! ——”

 

Rốt cục cũng nghe được đáp án vừa lòng, Trịnh Duẫn Hạo vui vẻ cười. Nhưng là có thật là tiểu hỗn đản kia bởi vậy mà thả chậm tốc độ lại? Đáp án là ——NO!

 

Cậu thích sự kết hợp có chút điên cuồng kia, thích nghe Tại Trung không khống chế được mà rên rỉ, thích nhìn con người vẻ mặt mê loạn dưới thân. Vệt tóc mềm mại tán loạn phiêu động , Kim Tại Trung thoả mãn, nhắm mắt lại hướng lên trần nhà, hưởng thụ dục vọng dưới thân không nhừng tiến vào.

 

Hồi tưởng lại những năm gần đây đã xảy ra nhiều sự việc, Kim Tại Trung thật đúng là không biết mình như thế nào lại thích thượng Trịnh Duẫn Hạo ( nhầm rồi anh, là bị thượng chứ  – -! ). Có lẽ từ lần đầu tiên gặp mặt, khi cái nhìn kia bắt đầu, anh cũng cùng Trịnh Duẫn Hạo giống nhau, đềubị mị lực của đôi mắt đối phương cuốn hút. Hay là từ đợt cậu về nước ở chung với anh gần ba tháng, thói quen có cậu tại bên cạnh tranh cãi ầm ĩ cùng chia sẻ. Anh thật sự không biết nên như thế nào định nghĩa cảm tình chính mình đối với  Trịnh Duẫn Hạo, anh không phải đam mê luyến ái, không rõ lắm cái gì gọi là tình yêu. Càng thêm không hiểu tại sao giữa hai nam nhân có thể phát sinh loại tình yêu như thế.

 

Thói quen cũng tốt, mê luyến cũng tốt, anh đã không còn muốn cực lực bài xích Trịnh Duẫn Hạo như lúc trước. Thích cũng tốt, yêu cũng tốt, anh có lẽ đã sớm bất tri bất giác tiếp nhận Trịnh Duẫn Hạo rồi.

 

Điều duy nhất anh có thể khẳng định chính là, anh tuyệt đối không hối hận vì đã gặp gỡ cậu. Cứ việc phát sinh những sự tình không thoải mái., cho nên vô luận có bài xích cậu, phản kháng cậu, hai người bọn họ nhất định đến cuối cùng chung quy lại cùng một chỗ bên nhau. Đây là loại cảm giác thật kỳ diệu, tới rất nhanh mà dừng lại thật lâu.

 

Dù sao tương lai còn rất dài, mặc kệ đi, chậm rãi yêu thương đi. Triền nhân tinh niên đệ của tôi. . . . . . . . . . . .( chính là tên niên đệ hỗn đản chuyên gây rắc rối ah~)

 

Tại Trung nhìn Duẫn Hạo có ý cười, dưới thân chủ động sát một bên đem khoảng cách giữa hai người lại gần. Lần đầu tiên, chủ động hôn lên môi Trịnh Duẫn Hạo.

 

[ kết thúc ]

 

2010. 11. 30 sau giờ ngọ.

 

[ lời cuối sách ]

 

Cho phép tôi lải nhải vài câu T-T

 

Đầu tiên, trường văn này, sau 4 tháng cuối cùng cũng kết thúc , tôi cảm thấy may mắn mà cười to.

 

Aha ha ha ha ha ha ha, nga ha hả ha hả ha hả a, a hì hì hì hì hì hì. . . . . ( = =||||| thật mất hình tượng bạn tác giả làm cái bộ này ).

 

Lại đến, tôi xin nhất bái độc giả .

 

Xin đừng ghét bỏ tốc độ văn chương của tôi, đừng ghét bỏ vì câu chuyện rất nhanh kết thúc mà nội dung dài dòng quá độ, đừng ghét bỏ kết cục tôi viết ra , đừng ghét bỏ tôi bởi cái phiên ngoại rate H mà hơn nửa năm sau mới viết ra. . . . . . Dù sao chính là, mọi thứ đừng ghét bỏ, thật sự, xin đừng ghét bỏ tôi T-T

 

Bộ này tôi viết với 13 vạn tự = =++++ ( 130 000 chữ – hơn nữa là chữ Trung nga~, mần sang Việt thể không rõ nó là bao nhiêu -.- )

 

Tôi hộc máu. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

 

Tôi nói  ở 11 nguyệt hội kết thúc .

 

Rốt cục thật đúng là đích cho tôi đuổi ở 11 nguyệt đích ngày cuối cùng! ! Cấp viết xong cuối cùng thứ nhất lần ngoại  T-T

 

Cuối cùng cũng xem như tôi nói được thì làm được , phốc. . . . . . . . . . . . . . . . . .

 

Đây là lần đầu tiên tôi viết H ở phiên ngoại *chỗ này không chắc*

 

Kỳ thật, vốn là không có chủ đích, là sau lại tôi ở vi bác thượng nói không để cho Trịnh mỗ mỗ ăn Kim mỗ mỗ . Kết quả = = có nhắn lại đích đều khóc nói với tôi không cần. . . . . . . . . . . . . . . . . .

 

Khụ khụ, kia là ý gì ?

 

Về H, tôi đã muốn thật lâu thật lâu không viết = =

 

Cho nên thật sự cảm giác không có gì gọi là trình độ. . . . . . . . . . . . . . . . . . ngoại cảnh H thực khiến tôi mất chút thời gian  T-T mọi người liền xem đi.

 

Cuối cùng, cảm tạ các vị đã đọc đến dòng chữ cuối cùng, cảm tạ các vị vẫn luôn đồng hành cùng tôi. Chân thành cảm tạ >3<

 

 

____________________________________________

 

 

 

 

2 comments on “[Phiên ngoại 2] Tình nhân cũ

  1. Like like phần tự thuật điên cuồng của bạn au. Hjx, theo link nhà Her sang đây, nh có vẻ H qúa sức rồi, xem wa wa chứ đọc k nổi. Phần chính văn đag trong sáng mà

    • = =||||| Tại ta ko thích thiếu xiốt, đang đọc 1 phần mà xót lại 1 tý thì cứ thấy thế nào ấy

      Lướt qua QT thấy cũng thường thường nên mần thử TT_TT

      Làm rồi mới thấy nan giải ah~~~

Phản hồi